Thảnh Thơi 14 - Thơ thẩn

Nhãn:

0


Có một người vừa đi qua cuộc yêu,
Mang trong mình một nửa chiều của gió.
Gió thổi xuôi rồi cứ lật lọng gió,
Gió đi về ngược gió phía đôi vai.

Có một người từng chia mình làm hai,
Nửa cho ai, nửa hư phai một nửa.
Chẳng biết đời vô thường nên lần lữa,
Để nửa của nửa cũng phai nữa ...và phai.

Có một người tưởng tình yêu sạn chai,
Tưởng mình không còn yêu tình được nữa.
Nhìn người ta có đôi và có lứa,
Ngóng lại mình...vôi vữa cuộc tình xưa.

Thôi thì thôi đừng chơi trò cù cưa,
Ngày hôm qua đã hóa thành quá khứ.
Rượu có say thì men cũng mệt lử,
Nằm sõng xoài trên hư cũ thời gian.
Thôi thì ta cũng cứ đành lang thang,
Đi tìm yêu trên những niềm khao khát
Dẫu có một ngày biết mình đang bước lạc,
Cũng ngậm cười biết mình đã từng yêu...
Vẫn ngậm buồn biết mình vẫn còn yêu...
Và ngậm yêu để biết yêu mãi mãi..
 
----------------
 
Chả phải mình viết, mà cũng chẳng biết của ai. Sưu tầm

Thảnh Thơi 13 - Bỗng dưng muốn viết

Nhãn: , , , ,

4


Nụ hoa còn thắm nhụy vàng, chắc nàng hiểu tình tôi

Con bé cúi xuống nhặt bỗng hoa sứ đã tàn vừa rụng xuống, một tay phải túm lấy chiếc váy trắng mỏng manh vì một cơn gió lạnh. Mùa vừa chớm đổi thì phải. Sau những ngày hanh hao với nắng, đêm qua có một cơn mưa thật dữ dội như thể ông trời muốn làm cho thối đất thối cát mới chịu ngưng. Và sáng nay là những cơn gió lạnh. 

Gió đầu mùa - mặc thêm áo nghe em!

Con bé khẽ cười, rồi bỗng buông hờ chiếc váy ra để nó tự tung tăng trong gió. Con bé thích nhìn chiếc váy phồng lên xẹp xuống theo nhịp điệu của không khí thổi mà chẳng biết lý do tại sao. Có lẽ vì con bé cảm thấy mình đáng yêu và tinh khiết trong cái hình dáng như vậy. Con bé cẩn thận đặt bông hoa sứ trong tay, nhìn ngắm một lúc thật lâu rồi ngẩn đầu nhìn trời. Chưa bao giờ con bé thích hoa sứ, màu của nó không đủ trắng đẹp, hương của nó không đủ thơm dịu dàng và hình khối của nó thì bình thường kì lạ. Nhưng chỉ có hoa sứ thôi, mỗi khi nhìn nó rụng xuống, con bé lại cảm thấy cuộc đời mình có cái gì đấy thay đổi. 

Người ta thường phơi khô hoa sứ để ướp trà vì mùi hương đó đậm. Chuyện ướp trà làm con bé nghĩ đến mấy câu hát trong bài nhạc bolero ba mẹ hay nghe : "Nụ hoa còn thắm nhụy vàng, chắc nàng hiểu tình tôi". Ca nhạc sĩ thích viết vậy thôi, chứ con bé chẳng bao giờ thích so sánh tình yêu với hoa. Bởi bông hoa thì chóng tàn, dù có đẹp cỡ nào. Và hoa thì mỏng manh lắm, yếu đuối và dễ bị quật ngã. Còn những bông hoa thả đâu mọc đấy, lại chẳng được nhiều người để tâm. Tình yêu không thể giống như một bông hoa được. 

Trời hôm nay không được quang đãng cho lắm. Lại còn lất phất mưa bay. Khung cửa sổ nhỏ nhỏ tầng trên phòng con bé khép hờ, nên gió vẫn đủ lùa vào làm chiếc chuông thổi leng keng những tiếng vui tai. Ngày xưa có người thường hay bảo tiếng chuông gió ồn lắm, khó ngủ nên mặc dù con bé rất thích nhìn nó rung lắc vẫn cứ ngậm ngùi khép cửa sổ lại để nhường cho không gian yên tĩnh. Cũng đã lâu lắm rồi, con bé bỏ thói quen đóng cửa sổ mỗi giờ trưa vì chẳng có ai phàn nàn âm thanh không nhịp điệu ấy. Đúng là rất lâu rồi. 

Nhớ lần đầu tiên em vụng về đánh phấn - Anh bật cười khi áo dính son môi
Nhưng ngàn năm cũng chỉ vậy thôi - Không đếm nổi giá trả cho hạnh phúc

Con bé thôi đứng ngẩn ngơ nhặt những bông hoa sứ nữa và cũng thôi nhìn mông lung lên trời. Thay vào đó, chạy ào ào vào trong nhà. Váy trắng bay phồng trong mưa khuất. Hôm nay con bé phải chạy ra sân bay đón người yêu về. Người yêu con bé đi du học lâu lắm rồi, bốn năm rồi, tình yêu cứ lang thang vô định giữa không gian, thời gian, đôi lúc chững lại ở một điểm nào đấy giữa những trục đường không thẳng ấy. Để cho con bé nhiều lần tim muốn vỡ hẳn ra, rồi lại đừng yên bình xếp lại. Cứ thế, trái tim mệt mỏi nhiều khi cần một chỗ dựa thật vững, để đập đều đều, nhưng trái tim cũng ngang bướng, không để cho bất kỳ một điểm tựa nào tiến vào trong phạm vi "có thể lay động". Giờ thì trái tim ngang bướng cũng sắp gặp được lại nửa kia của mình, nên đâm ra thở dồn dập lắm, giống như thể chậm lại một nhịp thôi cũng làm nó chết nghẹn. Con bé buông cột tóc, lắc lắc đầu để mái tóc dài ngang thắt lưng phủ qua hai bờ vài mảnh dẻ. Lựa cho mình một cái đầm xòe màu cam tươi tắn, ướm lên người rồi lại thôi. Thử sang chiếc đầm vàng chanh nhạt, thấy mình hình như không được đẹp. Tần ngần mãi trước tủ quần áo chẳng có mấy bộ đồ đẹp vì lâu lắm rồi chẳng sắm sửa gì, cuối cùng con bé thở dài, nhắm mắt quơ tay ôm đại một cái gì đấy. Một cái áo sơ mi cụt tay ngày xưa người yêu tặng. "Khéo thật!" - con bé nghĩ thầm rồi chụp lấy chiếc váy yêu thích con bé vẫn hay mặc chung một bộ. Ngắm mình trong gương lần cuối, quyết định không cột tóc, con bé chạy xuống mang giày rồi dắt xe ra cổng.

Lâu rồi, con bé đã bỏ thói quen hay ngắm nghía người ta đèo nhau trên những chiếc xe, ngó nghiêng những hàng quán dọc ven đường đi hay là những tán cây rụng lá vàng suốt vỉa hè, lâu lắm rồi đấy. Hôm nay con bé cho phép mình được nhìn ngắm lung tung như vậy. Chừng đấy năm trời, cảnh vật chẳng thay đổi đi là mấy, chỉ có con người lớn lên hay già đi với những suy nghĩ thôi. Sân bay nhộn nhịp tiếng người, kẻ đứng người ngồi đủ cả. Con bé cố tình ra sớm hơn nửa tiếng để có cái cảm giác chờ đợi của mình đã đi đến hồi kết. Cũng bắt chước đi ra đi vào, ngóng vào cổng ra, kiễng chân ngó nghiêng tìm kiếm như người ta, rồi cũng thở dài nhìn đồng hồ, nhìn bảng giờ máy bay đến, rồi lại cúi đầu ra băng ghế ngồi. Giả vờ thế thôi chứ con bé biết chắc, giờ này chiếc máy bay đấy vẫn đang vi vu trên bầu trời.

Nửa tiếng sau, con bé bắt đầu lập lại những hành động nãy giờ làm không biết chán, nhưng lần này cảm giác khác lắm. Là vui, vui lắm, vui khó tả, mà cũng hồi hộp căng thẳng nữa. Chẳng biết gọi tên những cảm giác này là gì. Chắc gọi là cây chờ đợi đã sắp cho trái xanh. Loa thông báo cho con bé hay chuyến bay đã xuống đến sân bay, bây giờ chỉ còn việc chờ người yêu lấy hành lý và ra nữa thôi. Con bé thụt lui lại sau hàng người đông đúc, cố tình tìm một chỗ đứng vừa đủ để nhìn thấy người từ xa kéo hành lý đi ra, không quá xa, không quá gần. Cái dáng hình thân thương ấy, phải ngắm một lúc trước khi gặp nhau đã. Sơ mi xanh sẫm kẻ sọc, quần jean xanh nhạt, giày đen, tay đẩy xe hành lý đầy, đang tìm kiếm. Vẫn thế thôi, vẫn ốm nhưng trắng hơn, vẫn cao nhưng không quá mức, mặt vẫn nghệch nghệch không rõ tâm trạng. Không nhầm lẫn vào đâu được, cái gương mặt hơn hai năm trời nhìn nhau mỗi ngày, và cũng là gương mặt bốn năm trời chỉ thấy nhau qua webcam. Giờ phải làm thế nào nhỉ, con bé đứng tần ngần giữa những tiếng nói tiếng cười, đơ ra khi thấy một con người thực sự, đang chạy về phía mình, hai tay giang rộng, môi dày cười toét mang tai. 


--------------------------

Bỗng dưng muốn viết thế thôi, chẳng biết nếu viết tiếp câu chuyện này sẽ đi đến đâu. Chắc là tôi phải chờ đợi một điều gì đấy thực tế một chút, rồi khi ấy mới có thể viết tiếp phần cuối, hoặc là sẽ viết lại từ đầu. Hy vọng sau chừng đấy thời gian chờ đợi thực tế, tôi vẫn là con bé trong chiếc váy trắng tinh khiết bay bay trong gió. !

Thảnh Thơi 12 - Lăn tăn quanh ly cà phê

Nhãn: ,

2


Mấy hôm nay tâm trạng bỗng dưng cứ lan man không đặt để tâm hồn vào chỗ nào rõ được, thành ra thích uống cà phê cho tỉnh giấc mộng dễ dàng. Ngày nào cũng đều đều một ly cà phê sữa nên mới nghĩ đến chuyện thật là không phải nếu như không viết một bài nào đó về ly cà phê.


Trên đời này thì có dăm bảy cà phê nghĩa là cũng có dăm bảy loại quán cà phê và dăm bảy loại người uống cà phê. Kể đơn giản ra cũng thấy, chẳng hạn cà phê gói đóng sẵn thì vị sẽ có mùi uống liền. Pha ra tách cà phê bốc khói hay mát lạnh gì đấy chỉ trong vòng chưa đầy một phút. Chính vì cái sự "nhanh nhẹn" quá này đâm ra vị  cũng sẽ chẳng được đậm đà cho lắm. Bù lại tiết kiệm thời gian và rất phù hợp với những người mà quỹ thời gian dành cho bản thân quá ít. Và tất nhiên họ sẽ không quá khó tính cho những thứ chạy vào miệng mình là để lại dư vị trong đấy. Ngược lại, những ẩm khách khó chiều có xu hướng tìm đến loại cà phê mà mọi người quen gọi là cà phê phin hay cà phê cứt chồn.
 Nghe thì ngộ nghĩnh nhưng loại cà phê này lại có một mùi thơm quyến rũ đến lạ kỳ. Bởi để tạo thành một ly cà phê ngon, nó phải qua nhiều giai đoạn và cũng cần được pha với liều lượng thật phù hợp. Cho bột cà phê và lượng nước vừa đủ vào trong phin, đợi cho từng giọt cà phê nhỏ từng giọt một thật là phải đầy kiên nhẫn. Bởi vậy mà dân gian mới có câu: 
"Tiền vô như nước sông Đà
Tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin"

Sau đấy mới pha thêm đủ lượng sữa  rồi uống. Với những vị khách tìm đến cà phê với "đô" cao hơn, chỉ thích xài "hàng nguyên chất" thì sẽ uống trực tiếp cà phê đen. Nhiều người bảo vậy mới thấy hết được mùi vị của thức uống nhưng tôi thì chịu. Chính vì qua nhiều công đoạn như vậy nên thành ra ly cà phê cứt chồn này được những người rành uống và có đủ thời gian chăm sóc bản thân yêu thích. 

Ngoài ra còn có cả một loại cà phê đá xay mà người ta cho vào đó nhiều loại hương vị, xay mịn bằng cối cùng với đá, và cho lên bề mặt một khối kem tươi. Người dùng sẽ hút trong một ống hút lớn kiểu để uống trà sữa trân châu. Loại cà phê này hút được phần lớn là giới trẻ vì nó nhanh, nhiều mùi để chọn, có lớp kem mịn ngon và đá lạnh xay nhuyễn. Cà phê như vầy uống xong là mùi vị cũng theo mất, chỉ có cảm giác lạnh ê hai vòm má trong còn lưu lại. Ngẫm ra thì thấy cũng hay, nhưng không hẳn có thể gọi là cà phê bởi lẽ mùi của loại cây núi này bị át đi khá nhiều, có những ly còn không thấy được mùi cà phê đâu cả. 

Đấy là tôi chỉ kể ra đơn giản vài loại cà phê quen thuộc quanh người dùng Việt Nam vậy thôi chứ muốn nói đến đầy đủ có lẽ sẽ là câu chuyện kể từ ngày này sang tháng nọ. Lúc nãy có hỏi "bác tiến sĩ biết tuốt" Google câu: "Hãy kể giùm em tên các loại cà phê Việt." Thế là bác ấy cho ra ngay một loạt câu trả lời. Nhìn sơ thì thấy sao mà người ta phân loại cà phê phức tạp thế không biết nữa. Nghe rất là hàn lâm giống như kể ra các tên khoa học của con giun đất vậy. Cà phê trong tôi được phân loại đơn giản như chính giá trị tinh thần mà nó mang lại vậy thôi. 

Một ngày trời u ám, chán lắm, chẳng thích làm gì thì người ta sẽ tìm đến bên ly cà phê với mục đích giải sầu. Nhâm nhi thức uống quyến rũ ấy cũng là một liều thuốc lớn cho tinh thần để tâm trí thư thả hơn, để người ta thấy thoải mái hơn hoặc là thấy thời gian trôi đi nhanh hơn mà không hề hay biết. Một ngày khác bận rộn với công việc, tranh thủ tạt vào lề đường mua một ly cà phê mang đi, vừa làm việc vừa tranh thủ uống cũng là một cách hay để kích thích sự sáng tạo cũng như làm chùng bớt sợi dây đàn não quá căng. Vì vậy mà nhiều lúc cà phê đi vào đời sống lúc nào người ta không hay biết. Vì những tính chất này mà bước vào quán cà phê ta có thể thấy được đầy đủ hình hài màu sắc  của tâm trạng. Có những người mời đối tác làm một ly cà phê cho những bước tiến công việc thuận lợi hơn sau này, cũng có người đi cà phê với bạn bè để rôm rả sau nhiều ngày không gặp, người khác mời người yêu đi uống cà phê để có không gian cùng thủ thỉ tâm sự hay nghĩ về cùng một điều gì đấy, và lại còn có cả những người thích đi uống một mình để tìm chút yên tĩnh của riêng bản thân hay có một không gian đọc một quyển truyện hay mà không bị người khác làm phiền quá nhiều. 


Nói chung lại, thức uống nào cũng không chỉ đơn giản là một thức uống, nó còn là hương vị và mang ý nghĩa tinh thần khác nhau đối với người thưởng thức. Cà phê cũng nằm trong số này nên được nhiều người ưa chuộng tìm đến. Cà phê loại nào cũng được, quan trọng là cách ta nhìn nó, thưởng thức nó và ứng xử với những người cùng tận hưởng cảm giác giống ta mà thôi!

    About

    Just a little place to share everything!

    Sponsor

    Mấy giờ rồi?

    Ellienguyenquynh. Được tạo bởi Blogger.

    Popular Posts

    Followers

    About Me